Có mẹ nào giai đoạn nuôi con dưới 6 tuổi từng giống mình, thường cảm thấy tội lỗi khi dành thời gian làm gì đó cho riêng mình? Bạn đi chơi, đi ăn, cà phê với bạn, đi mátxa,... mà trong đầu luôn có tiếng nói rằng như vậy là mẹ hư, mẹ thiếu trách nhiệm, ích kỷ, bỏ con ở nhà đi đàn đúm,...?
Mình từng có niềm tin là đã đẻ con ra thì đừng nghĩ gì tới bản thân, lúc nào cũng phải ưu tiên con số một, con ngủ cũng phải canh ở đó lỡ nó thức dậy khóc. Nói chung 24/24 đều là cho con, trừ lúc ăn, tắm với đi vệ sinh, mà ba thứ này cái nào cũng phải làm thật nhanh. Thời gian cho riêng mình, dù chỉ là dạo bộ dưới sân vài chục phút cũng là xa xỉ.
Sau này mình nhận ra mình kế thừa niềm tin đó từ mẹ mình, một cách vô thức. Bà cho rằng đã làm mẹ mà còn nghĩ tới đi chơi riêng, giải trí, thời gian cho bản thân là không chấp nhận được, thậm chí sáng ngủ trễ không dậy bế con đi tắm nắng đối với bà cũng là không đạt tiêu chuẩn. Và bà sống đúng như vậy. Từ nhỏ tới lớn mình không thấy mẹ đi chơi riêng bao giờ, cũng không có thú vui cá nhân nào. Nếu có chắc chỉ là quanh quẩn trồng cây trồng rau trong sân.
Mẹ rất đảm đang và trách nhiệm. Mẹ gồng gánh lo toan hầu như mọi việc trong nhà mà không có được sự hỗ trợ, chia sẻ, thấu hiểu và quan tâm từ ba mình.
Mình nhận ra, mẹ thiếu niềm vui. Tính trách nhiệm, sự nguyên tắc, khắt khe vốn có cộng với nhu cầu bên trong chưa bao giờ được đáp ứng khiến đời sống của mẹ rất ít niềm vui. Bà rất dễ cáu giận. Tụi mình làm gì chưa đúng ý là mẹ nổi nóng trước tiên, chưa bao giờ thủ thỉ bảo ban nhẹ nhàng. Nhìn ai cũng thấy khuyết điểm, chỉ có chê chứ không bao giờ khen.
Mình chịu ảnh hưởng rất lớn từ mẹ. Mình từng rất khắt khe với cả chính mình và người khác, dễ nóng giận. Thấy mẹ nào nuôi con mà đi chơi du lịch riêng, rồi ăn uống, chơi khuya mới về là mình phán xét dữ lắm (mà mình không thấy người ta vui quá trời, còn mình chê người ta mình có thấy vui đâu).
Bài học quan trọng mà mình nhận ra trong hành trình cải thiện năng lực quản lý cảm xúc của mình chính là biết ưu tiên nhu cầu và niềm vui của chính mình trước.
Ngày đó, khi mình thấy bản thân thường xuyên nổi cáu với con, sau đó hối hận, rồi những lần tiếp theo vẫn cáu giận đùng đùng rồi hối hận, vòng lặp cứ như thế không có lối thoát, mình tưởng là tại con làm mình giận. Có khi nghe tiếng con khóc thôi cũng muốn phát cho nó vài cái. Sau này mình mới biết, nguyên nhân gốc rễ là vì mình thiếu ngủ, mệt mỏi, mình thấy cô đơn, không ai hiểu mình, thấy không được yêu thương. Mình mong muốn mà chưa được, nên giận. Con chỉ là tác nhân khơi ra điều đó.
Một người thầy yoga của mình từng nói "Vì mình là cách vì người khôn ngoan nhất". Ngày đó mình nghe nhưng chưa tin. Nhưng sau nhiều năm trải nghiệm mình thấy nó quá đúng. Chỉ khi nào mình đủ đầy, cả thể chất và tinh thần, mình mới dễ dàng thả lỏng, kiên nhẫn, bao dung, nhẹ nhàng, dễ chịu với người khác. Chứ mình còn đang thấy thiếu, không được quan tâm, không được thấu hiểu, không có thời gian làm việc mình thích,... thì lấy đâu ra niềm vui và năng lượng mát lành để chấp nhận người khác.
Nếu bạn cũng đang trong tình trạng đó, và cũng muốn học cách quản trị cảm xúc tốt hơn, hãy bắt đầu quay về quan sát nhận diện những nhu cầu bên trong mình, xem điều gì đang cần được đáp ứng. Điều gì mình có thể làm cho chính mình, điều gì mình cần được hỗ trợ.
Thả lỏng ra, bớt gồng, bớt ôm hết trách nhiệm vào mình. Hãy chia sẻ, nói ra mong muốn của mình với người thân, bạn muốn được làm gì, muốn được giúp như thế nào. Nói một cách chân thành, bình tĩnh, không trách móc. Mình tin là, chưa cần gì cả, chỉ cần được lắng nghe, nhu cầu bên trong được lên tiếng, được nói ra, bạn cũng đã thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Chúc bạn thành công!
Nếu bạn cần một nơi an toàn để được chia sẻ, được lắng nghe mà không bị phán xét, hãy nhắn mình nha.