❤️🔥Ngày nhỏ, tôi nhớ cứ 3h chiều thứ 3, thứ 5 hàng tuần, ba tôi đèo một đứa trẻ 8 tuổi bằng chiếc xe đạp - với nó tại thời điểm đó nó bảo: Xe của ba là xấu nhất Thành Phố Huế - đi học đàn Piano.
🔥 Tôi nhớ, mỗi buổi tập được 60 phút mà bé nhỏ ngủ gục hết 20 phút - vì học các tác phẩm cổ điển nên cứ thế gục.
🔥Tôi lại nhớ, học thì ít mà ra xích đu chơi rất hào hứng, đu bay tận gần đọt cây mận, cô bé rất thích mặc váy😝😜
🔥 Tôi nhớ, ngủ gục giờ học nhưng giờ giải lao thì ra vườn ổi ở ngoài đó mãi ko chịu vào….
🔥 Tuổi thơ gắn liền với cái váy, chiến xe đạp của ba, âm thanh tiếng đàn, những nét nhạc giao hưởng và thầm ước mơ có chiếc xe đạp nào hợp với dáng của 2 ba con mình ko ta?? Có cây dương cầm để mình tập đàn cho nhanh hoàn tất bài tập cứ thế lớn lên.
👉Ngày cô học sinh thiếu điểm ngành ngữ văn loay hoay ko biết học trường nào thì giấy báo thi của trường CĐ Âm Nhạc gởi về.
👉 Lơ ngơ đi tìm hiểu cách thi, hội đồng thi mà ko biết học xong mình sẽ làm gì??
🔥Ngày vào thi, cả 18 năm chưa hề hát nay lại có cơ hội hát đơn ca ko có míc 2 bài trước BGK, 😝😝😃😃 thôi thì bấm đại sợi dây thần kinh liều và lì để nó trợ giúp qua đò.
Đậu nha cả nhà!!
🔥 Tôi nhớ trong các giáo viên dạy tôi, có người rất thích và cực kỳ thích, nhưng có người lại thấy rất khổ sở khi dạy tôi. Vì tôi vừa là sinh viên giỏi nhất lớp mà cũng là sinh viên gần cuối lớp😝😜😜😜😃😃
Vai diễn sinh viên kết thúc bằng một kỳ thi tốt nghiệp với nhiều bộ môn phải thể hiện một mình thì cô sinh viên lại bị ngất xỉu ngay trước giờ thi nhưng vẫn đạt điểm 9 😝😝😃😃 vì quá trình vừa đầu lớp và chót lớp đó cả nhà😃😃😃
🔥 Đến năm 36 tuổi, cô giáo nghiệp dư mang trong mình sự rung động của trái tim khi nhìn thấy học sinh toả sáng trên sân khấu trong những sắc màu rực rỡ của trang phục. Đó là động lực để tôi đăng ký thi vào Ngành Biên Đạo Múa trường ĐH Sân Khấu Điện Ảnh- Hà Nôi.
Tại cuộc thi này, tôi cũng trở thành một thí sinh bét nhất vì tất cả các thí sinh đều là diễn viên múa có kinh nghiệm ở các đoàn và thấp nhất cũng là Trung cấp Biến đạo múa.
Trải qua kỳ thi với hạt giống LINH HOẠT, tôi được đậu vào trường.
Là sinh viên giỏi nhất lớp và cũng bét nhất lớp😃😝😝😜😜
Chương trình học diễn ra gần 5 năm với hành trình cô sinh viên mang bầu và sinh con🥰😝😜
Nhiều bạn đã bỏ cuộc nữa chừng vì ko có đủ học phí.
👉Người bỏ học lẻ ra phải là tôi, chứ ko phải các bạn, vì tôi mang bầu, tôi ko chuyên, tôi lớn tuổi, thầy cô lại sợ chồng tôi khó chịu khi vợ đi học nghệ thuật như vậy và kinh tế gia đình nữa.
🔥Nhưng trong tôi tại thời điểm đó có một tư duy thế này “ NGƯỜI THÀNH CÔNG LÀ NGƯỜI HOÀN TẤT NHỮNG GÌ HỌ ĐÃ BẮT ĐẦU”. Đó chính là kim chỉ nam để tôi đi đến cuối hành trình. 🔥
Và món quà nhận lại là rất xứng đáng.
😜Nhận bằng, tôi ko nhớ bây giờ tấm bằng đó ở đâu trên kệ nhà tôi. Nhưng bài học tôi nhận được là quá trình làm việc với những nhạc sĩ , Nghệ sĩ ưu tú, Nghệ sĩ nhân dân, Biên đạo múa có sự cống hiến lớn nhất cho ngành nghệ thuật Việt Nam. Những con người mà nếu tôi ko vào lớp đó thì chắc cả đời tôi sẽ ko có cơ hội để gần họ. Ở họ là một tầm cao mới, tôi ko giỏi chuyên môn như các bạn trẻ, luôn ở bét lớp về điểm múa, nhưng để sâu sắc ý tưởng biên đạo là tôi có, vì tôi có trải nghiệm cuộc sống.
🔥Nhờ dấn thân tôi mới nhận ra ngôn ngữ nói là thấp nhất, tiếng hát là cao hơn một chút, nhưng ngôn ngữ cơ thể chuyển tải hết tâm tư, tình cảm, thông điệp đến người xem là đỉnh cao của nghệ thuật giao tiếp. Tôi đc trải nghiệm gần 5 năm qua các thể loại múa.
Thì ra múa đẹp, hình thể đẹp, mọi thứ đẹp, nhưng tâm hồn của bạn ko hoà vào tiếng nhạc, ko kết nối với cơ thể, ko thả hồn vào trong đó thì ko chạm đến trái tim của người xem.
🌺🌺Nhờ 5 năm ở trong môi trường đó, tôi mới biết thế nào là sự kết nối. Một chút keo nhỏ nhưng ko có nó thì ko thế kết dính mọi thứ lại với nhau được.
🌺Kiến thức và kỹ năng nó là phần sẽ hoàn thiện qua nhiều lần luyện tập và rất cần thời gian, nhưng điểm quan trọng vẫn là động lực, là lý do và đích đến. Nếu lý do và đích đến nó chính xác là của mình, mình kết nối từ trái tim với điểm A và điểm B. Sự rung động đó sẽ là chất keo gắn kết mọi trái tim lại với nhau.
❤️Tôi đã có 24 năm mất đi nhân dạng của chính mình vì bố mẹ tôi đã thể hiện tình yêu thương nhưng tôi ko cảm nhận được.
❤️Tôi đã có 24 năm rời xa trái tim mình vì những lời nói của những người xung quanh chi phối.
❤️ Nói đúng hơn, tôi đã có 24 năm mất đi nội lực của chính mình.
👉🔥Nhưng rồi nhờ một quá trình công tác và tiếp xúc với nhiều trẻ con, nhờ ánh mất ngây thơ, nhờ tiếng khóc mỗi lần các con sợ, nhờ những biểu cảm trên gương mặt của các con. Tôi đã có sự rung cảm và thấy mình cần làm một điều gì đó khác đi.
🥰 Chính ánh mắt ấy, nét mặt ấy, tiếng khóc, tiếng cười ấy đã là động lực để tôi đi.
👉Đến gần đây thì tôi mới gọi tên được cái cảm giác thôi thúc trong tôi, cái cảm giác mà tôi cứ đi theo nó, đó chính là ƯỚC MƠ. Ước mơ mình được làm một điều gì đó tốt đẹp hơn cho thế hệ sau, ước mơ được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc nở trên môi những đứa trẻ Việt Nam, ước mơ trẻ con VN mỗi ngày đến trường là mỗi ngày vui. Ước mơ thầy cô giáo ko bị áp lực trong việc tương tác với học sinh, ước mơ các bậc phụ huynh ko còn trăn trở về số điểm của con.
🔥Ước mơ ai cũng được độc lập tự do đi trên chính nội lực của mình. 🔥
❤️Đứa trẻ 8 tuổi năm xưa nay đã là mẹ của 3 đứa con, muốn con mình là đứa trẻ hạnh phúc, đủ nội lực để đi trên hành trình của con thì mẹ cần trở thành người như vậy.
👉Đó là lý do tôi tận hưởng hành trình thay đổi mỗi ngày.
🥰Con luôn là niềm tự hào và động lực cho tôi vì nhờ có các con tôi mới được gọi là mẹ.
Ah, giờ thì tôi đã được 5 năm rời bảng đen phấn trắng. Vai diễn giáo viên hay Biên đạo múa đã khép lại từ đó.
❤️Giờ tôi là Thuỷ Tiên- một doanh chủ - một kỹ sư tâm hồn.
Biết ơn bạn đã dành thời gian dõi theo từng con chữ của tôi.
Biết ơn bạn đã mở tâm đón nhận tôi ở đây.
Biết ơn bạn đã dành thời gian tiêu thụ thông tin của tôi.
Và biết ơn bạn đã like và cm bài viết của tôi.
Yêu thương và biết ơn rất nhiều❤️