🌷🧘♀️ Bạn đã từng nhìn thấy mình mà không cần mở mắt chưa?
Có lẽ chúng ta đều đã nghe nói, hoặc đã biết, và trải nghiệm thiền là hành trình đưa tâm trí vào trạng thái tĩnh lặng, giúp chúng ta buông bỏ mọi suy nghĩ vụn vặt và đạt đến sự an tĩnh sâu thẳm bên trong. Lần đầu ngồi xuống để thiền, tôi nhận ra mình có bao nhiêu suy nghĩ và lo âu vẩn vơ. Nhắm mắt lại, tưởng chừng sẽ dễ hơn, nhưng thật sự thì mọi suy nghĩ lại dường như phóng đại hơn và hỗn loạn hơn trong đầu. Tôi cố gắng để mọi thứ trôi đi, tập trung vào hơi thở, chậm rãi hít vào, thở ra nhưng rất nhanh chóng tâm trí tôi lại tràn ngập những chuyện chưa làm, những dự định sắp tới. Tôi cố gắng đến mức bất lực để “dẹp yên” tâm trí mình. Rồi tôi nghĩ có lẽ mình không thể hợp với thiền! Nhưng sau đó, tôi được trải nghiệm thiền mở rộng giác quan, thay vì vật vã “xoá trắng” thế giới xung quanh để chỉ tập trung vào hơi thở, tôi căng tai ra lắng nghe mọi thứ âm thanh rộn rã quanh mình, mở rộng từng lỗ chân lông để cảm nhận từng làn gió dìu dịu, cảm nhận mùi thơm dịu của cỏ cây căng tràn lồng ngực. Điều thú vị là khi nhắm mắt và tĩnh tâm, sự phụ thuộc vào thị giác giảm xuống, cho phép các giác quan khác – như thính giác, khứu giác, xúc giác – có không gian để “mở rộng”. Có lẽ vì thế mà âm thanh của gió, tiếng xào xạc của lá, hay mùi hương của cỏ cây trở nên sắc nét và sâu lắng. Tâm trí không còn chạy theo các hình ảnh hay suy nghĩ, mà quay về trạng thái nhận biết tinh khiết. Đó là khi ta cảm nhận được cả những điều vô hình – cảm xúc trong lòng, năng lượng xung quanh, và đôi khi là sự kết nối vô hình với vạn vật. Mặc dù chưa thể hoàn toàn tĩnh tâm, nhưng chỉ việc ngồi yên và lắng nghe cũng đủ làm tôi thấy nhẹ nhàng hơn. Tôi thậm chí “nhìn” thấy mình đang ngồi thế nào và mỉm cười ra sao. Và thật bất ngờ, sau đó tôi quay trở lại với hơi thở dễ dàng hơn rất nhiều. Có lẽ, điều kỳ diệu của thiền nằm ở những khoảnh khắc ấy – khi ta không cần cố hiểu hay đạt đến đâu, chỉ đơn giản là dừng lại và cảm nhận. Thiền quan sát với tâm thức mở là nghệ thuật “nhìn thấy” mà không cần nhìn, hiểu mà không cần phân tích. Trong trạng thái đó, chúng ta cảm nhận cuộc sống một cách trọn vẹn và chân thực hơn, nhận ra rằng không phải mắt thấy tai nghe mà chính tâm thức mới là cửa ngõ kết nối ta với thế giới.