"Chúng ta đều hoảng sợ nếu để người đời nhận ra mình chỉ là tay mơ"
Mình đã giật mình khi đọc được dòng này trong quyển Nghệ thuật PR bản thân của Austin Kleon. Nó lý giải cho việc tại sao mình chỉ tàu ngầm trong các hội nhóm mà rất hiếm khi ngoi lên để "thều thào" rằng tôi đang ở đây. Khi nhìn thấy xung quanh toàn những cây đa cây đề cây đại thụ, mình bị ngợp và nghĩ "thôi tốt nhất là im lặng và lắng nghe". Đương nhiên im lặng và lắng nghe thật sự hữu ích.
Nhưng...
"Người không chuyên hiểu rằng có đóng góp tất nhiên vẫn tốt hơn không đóng góp gì cả."
Lợi thế của kẻ nghiệp dư là họ sẵn sàng dành cả đời để học hỏi. "Họ chỉ là những người bình thường, đam mê thứ gì đó và dành vô số thời gian để nói ra những gì họ nghĩ"
Mình nhận ra chia sẻ tạo ra một sức mạnh tuyệt vời để "lôi" bản thân ra khỏi vùng an toàn.
Một kẻ nghiệp dư khao khát cất tiếng nói của bản thân mà không sợ bị cười chê sẽ tiến xa trên hành trình của bản thân. Một tay mơ sẵn sàng truyền đạt lại bất cứ điều gì mình vừa học được cho mọi người thì cũng sẽ nhận lại được nhiều bài học giá trị.
Cảm ơn vì bạn đã đọc đến cuối, những dòng tự sự của một tay viết nghiệp dư mới tập tành thả chữ trong cộng đồng TNR.