Mặc dù buồn ngủ lắm rồi, nhưng trái tim bắt tôi phải thức để ghi lại những điều quan trọng này.
Mẹ: Con ơi, sao bữa giờ con không dạy thằng nhóc kia nữa vậy?
Con: Thì, phụ huynh của nó không có nói gì với con hết, chắc là nó tự học được rồi!
Tôi dạy cho cậu bé đó, và tôi chỉ thấy vui khi biết cậu đã thực sự tự xoay sở được với việc học của mình. Tôi thực sự chẳng muốn hằng năm, cậu bé phải cần đến tôi để kèm cặp cho cậu học.
Có thể bạn sẽ nghĩ, do tôi xem cậu bé như một gánh nặng nên mới như thế.
Thật ra, tôi nghĩ thế này: “Nó tự học được, sẽ tốt cho nó sau này, không cần phải phụ thuộc vào bất kỳ ai nữa. Như vậy chẳng phải, sẽ rất tự do và hạnh phúc sao!”.
Tôi nhớ lại ký ức nho nhỏ này khi chiêm nghiệm về tình yêu trong bản thân mình.
Tôi đã từng nói, tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc, khi người tôi thương được sống là chính họ.
Giờ, tôi khám phá ra được một cung bậc sâu sắc khác của tình yêu bên trong chính tôi. Một người chỉ thực sự hạnh phúc khi họ có thể độc lập tự bước đi với chính con người trọn vẹn của họ.
Cuộc đời, không thể thoát khỏi chân lý hiển nhiên là “Vô thường’. Thậm chí, cho dù thực sự rất muốn thương yêu, nhưng chẳng ai ở cùng ai mãi. Bản thân chỉ có thể dựa vào chính mình và tự bước trong hành trình của riêng mình.
Muốn sống trọn vẹn là chính mình, thì không được phụ thuộc vào ai. Khi đã phụ thuộc, bản thân mình sẽ biến mình trở nên khác đi để phù hợp với bên kia, mình sẽ không còn là mình nữa.
Một người tôi thương đã từng nói với tôi đại ý rằng: chữ tình chỉ thực sự bộc lộ rõ khi người ta yếu đuối.
Tôi hiểu đại ý ấy theo cách riêng của mình. Con người cần chữ tình khi yếu đuối, nghĩa là chữ tình muốn được nhận, muốn được bám víu ở một nguồn nào đó.
Vậy thì, kẻ mạnh có phải là kẻ vô tình không? Ngược lại là đằng khác.
Kẻ mạnh chính là kẻ có rất nhiều tình. Kẻ ấy đã đủ yêu thương mình, và dư tình thương để cho người yếu hơn. Người yếu hơn chỉ đơn giản là người chưa đủ khả năng tự tạo tình yêu và hạnh phúc, chưa có khả năng để tự bước đi độc lập.
Tôi thực sự yêu người học trò của mình. Tôi vẫn sẵn sàng dạy cậu bé, nhưng trên hết tôi muốn cậu bé có thể tự bước đi trong sự tự do, hạnh phúc nhất, không phụ thuộc vào bất kỳ ai.
Khi những chiêm nghiệm này xuất hiện, tôi lại nhớ đến một câu nói khác trong phim Cuộc đời đức Phật: “Con đi tìm tình yêu, chứ không phải tìm người con yêu”.
Giờ đây, tôi đã được “Đoàn tụ” với tình yêu của đời mình, đã “thoát ế” rồi.
Vì sao lại là “Đoàn tụ”, mà không nói là “Lần đầu gặp gỡ”? Vì cái tình ấy vẫn luôn ở trong tôi. Chỉ vì có những lúc tôi yếu trong người, tôi lại tìm kím những nguồn bên ngoài để đắp vào, để dưỡng sức.
Ừ, nói ra những điều này, không hẳn là tôi đã mạnh hoàn toàn nhé! Yếu thì chấp nhận mình yếu, nhưng sẽ không ngừng vun bồi bản thân từng chút một hằng ngày để trở nên mạnh hơn, tốt hơn.
Khi bản thân thực sự hiểu, những cái bên ngoài là không bền, bản thân mới có thể hướng vào trong để tìm lại cái tình ấy được.
Cổ nhân hay nói, cuộc đời này là quán trọ.
Bạn làm gì trong quán trọ?
Bạn sẽ được ăn ngon và ngủ ngon ở quán trọ, nhưng không phải là mãi mãi.
Bạn cũng được nhận tình thương từ những con người chân thành và tốt với bạn trong cuộc đời này, nhưng không phải là luôn luôn và mãi mãi, giống như bạn chỉ tạm thời ăn và ngủ trong quán trọ vậy.
Và rồi, bạn cũng sẽ phải một mình đi tiếp, là một cô khách giữa hồng trần này.
Việc nhận ra điều này có biến tôi thành kẻ vô tình không? Không hề. Trái lại, tôi lại càng cảm thấy bản thân mình có đủ nghị lực và niềm tin để yêu thương nhiều hơn.
Tôi sẽ học cách yêu thương nhiều hơn chính mình và người khác.
Tôi đã tìm thấy tình yêu của đời mình. Tôi đã biết cách phải yêu thế nào cho đúng đắn.
Yêu là để “tự bước đi”, chứ không phải yêu trường cửu để rồi mãi dựa vào.
Yêu là cho nhau tự do, mạnh mẽ và hạnh phúc.
Một tình yêu lạnh lùng để không lụy, nhưng cũng thuần khiết vô cùng vì nó bắt nguồn từ sự thấu hiểu và chân thành.
Chúc an lành.