Không biết bạn thế nào, nhưng đối với bản thân mình, con cái chính là động lực lớn.
Chính nó đưa mình lên chức "Làm Cha" và từ đó mình nhận ra rất nhiều bài học quý. Nhớ lại hơn 15 năm trước, mình là một kỹ sư CNTT, làm việc trong một tập đoàn nhà nước thuộc Top Việt Nam, lương cũng cao.
Lúc đó, phần lớn thời gian là mình ở trong công sở, thời gian còn lại là vui chơi, giải trí, trong đó thường xuyên bia rượu và những cuộc tăng 2, tăng 3 thâu đêm suốt sáng.
Hồi đó vui lắm, tuổi trẻ mà, phải không bạn?
Hồi trẻ bạn thế nào? Chia sẻ với mọi người với nhe?
Rồi tới cái lúc mình có đứa con đầu lòng. Tự nhiên đi nhậu về thấy "bạn gái" để cái giấy siêu âm trên bàn. "Trời ơi, tôi tỉnh cả người. Tỉnh cả người luôn" 🙂
Đêm đó gần như là mình không ngủ được. Hàng tỉ suy nghĩ nổi lên trong đầu. Hàng trăm câu hỏi được đặt ra:
- Mình phải làm sao đây?
- Cuộc sống của mình sẽ thay đổi như thế nào?
- Mình và bạn gái sẽ đối mặt thế nào với xã hội. Thời đó mà ở quê thì "Sống Thử" là điều gì đó kinh khủng lắm. Mọi người kỳ thị rất mạnh.
- Rồi tiền đâu mà nuôi con?
- Rồi phải nói chuyện thế nào với gia đình của 2 đứa?
- Rồi cơ quan, bạn bè sẽ nghĩ gì? Có bị ảnh hưởng đến con đường phát triển sự nghiệp gì không? Mình là một lãnh đạo Đoàn, là Đảng viên nữa...
- và hàng tỉ câu hỏi khác... bây giờ mình cũng thông thể nhớ hết được.
Và rồi... mình nhớ việc đầu tiên mình làm trong buổi sáng ngày hôm sau đó là gọi thợ sửa cái máy giặt (hình như hơi tào lao... nhưng mà không tào lao tí nào cả). Để mình kể tiếp.
Lúc đó là tụi mình ở nhà thuê gần Chợ Ngã 5 Bến Tre, chị chủ nhà giàu lắm. Chị ấy cho mình thuê cái phòng nhưng giao luôn cả cái nhà lớn. Phía sau phòng mình ở là cái kho. Chị nói đó là mấy món đồ củ, chị mua đồ mới rồi dư ra, trong đó vẫn còn nhiều món sử dụng được, mình xài được cái gì thì cứ lấy mà xài.
Trong đó có cái máy giặt, mà nó không hoạt động được. Thời đó tụi mình toàn giặt tay, vợ nói vui là "vò lá sâm", đúng là trẻ con vui vẻ.
Mình gọi thợ sửa cái máy giặt để bạn gái mình không phải giặt đồ nữa, đơn giản là vậy.
Đơn giản thôi, nhưng đó là một quyết định. Mình quyết định Sống Có Trách Nhiệm với cuộc sống của mình. Chính Bảo Gia (con trai đầu lòng mình đặt tên nó là Bảo Gia với ý nghĩa là một người quý báo như là bảo vật của gia đình vậy) là người dạy cho mình Bài học sâu sắc về Trách Nhiệm ngay từ khi nó còn ở trong bụng mẹ. Khi đó, mình từ một người vô thần, ghét mê tín, không biết đạo nhưng mà ở trong hoàn cảnh đó, người ta chỉ gì là mình làm theo.
Nhớ có người chỉ đi chùa, người ta nói là có vong theo gì đó. Vậy là tụi mình cũng đi.
Mình nhớ đến chùa, có một ông già nói chuyện, hỏi thăm gì đó với vợ mình, mình đứng ở ngoài. Xong mình thấy ổng cầm cây nhang, thổi khói vô mặt thằng bé, rồi ổng nói nó là đổ quỷ gì đó mình cũng không hiểu. Rồi thằng bé nó bị ngộp khói nhang, nó khóc và ho sặc sụa. Ổng lại nói: đó thấy không? Đồ cô hồn, quỷ sứ? Rồi ổng định làm gì đó thằng bé... Máu nóng mình nổi lên, kéo vợ đi về, trong tâm còn định đập ổng mấy đập nữa nhưng mà không biết sao không hành động, nó chỉ ở trong suy nghĩ.
Về nhà mình làm ngẫm nghĩ không hiểu vì sao những điều vô lí như vậy có thể tồn tại được hàng ngàn năm? Nhất định phải có lý do gì đó mà mình không biết.
Mình lại đi tìm, tính mình rất thích khám phá, đào sâu và đi tìm đáp án. Mình bắt đầu nghiên cứu về Đạo Phật, rồi về Đức Phật. Mình bắt đầu nghe pháp thoại của nhiều vị giảng sư, tìm hiểu về các bộ kinh sách. Trong đó, nhiều vị mình học được một ít, nhiều vị khác thấy hợp hơn, cũng có nhiều vị nghe không hiểu gì cả. Dần dần tìm tòi học hỏi như vậy và rồi Mình Gặp Ân Sư, người Thầy đã dẩn đường mình vào Phật Pháp. Đó là Thiền Sư Như Huyễn, Thích Từ Thông, Hiệu trưởng Trường Phật học Tp.HCM. Một lần nữa, Bảo Gia, con trai của mình là người độ mình vào con đường đạo...
Rồi sau này, cùng vì con cái mà mình có động lực để cố gắng, rồi mình trở nên giàu có.
Cũng vì con cái mà mình không để đánh mất bản thân khi thành công
Thắm thoát mà tụi nó lớn lên, Bảo Gia nhà mình tốt nghiệp Cấp 2 Trường Quốc tế Việt Úc.
Trên hành trình đó, hiện tại và cả hình trính sắp tới thì Con Cái Cũng Chính Là Động Lực Lớn cho mình
- Nguyễn Ngọc Vũ, Saigon 20.4.2024