VÙNG HÀO QUANG CỦA MỖI NGƯỜI
Bạn có tin mỗi chúng ta đều có vùng hào quang?
Sao người đó thần thái vậy?
Sao cô ấy có một năng lực thu hút kỳ lạ?
Sao có những người mới nhìn, mới gặp đã thấy cảm mến?
“Tiếng Anh có từ “aura”, chỉ dáng vẻ, bầu không khí, toát ra từ một người, tương tự như vùng hào quang chúng ta thường thấy trên các bức tranh Chúa Phật…
Đây là một loại năng lực toát ra từ một người, làm cho người khác có cảm tưởng vui vẻ, bình an, buồn bã hay sợ hãi… khi gặp người đó.
Người Việt ta hay nói “xem tướng” một người. “Tướng” là cơ thể, phong cách bên ngoài, cộng với aura của người đó.
Rất nhiều người nói về aura, kể cả màu sắc xanh đỏ tím vàng của aura. Chẳng biết làm sao họ có thể nhìn ra màu.
Nhưng có lẽ tất cả chúng ta đều nhận ra được aura của người khác phần nào—gặp một người tự nhiên ta thấy người đó dễ thương, hay thông minh, hay nhanh nhẹn, hay hiền dịu, hay khó tính… Cái “cảm giác” mà ta có đó là do aura của người đó mà ra.
Cách đây mấy năm mình gặp một vị sư Phật giáo, tu viện trưởng của một tu viện bên Mông Cổ. Vị sư này khoảng 40-45 và một cái bụng bự như bụng của Phật Di Lặc, và vị sư này cũng luôn luôn cười như Phật Di Lặc.
Đặc điểm của vị sư này là khi mình bước vào căn phòng khoảng 30 người trong đó, người đầu tiên con mắt mình dán vào là vị sư này.
Có thể do áo choàng vàng duy nhất trong phòng. Nhưng ngay lập tức là mình cảm thấy muốn ôm sư một cái.
Mình liền bước ngay đến sư và, chẳng giới thiệu gì cả, hỏi ngay: “Cho tôi ôm anh một cái được không?” (Can I give you a hug?).
Sư gật đầu, mình và vị sư ôm nhau thật mạnh. Khi vừa rời nhau, thì vài ông bạn của mình đứng cạnh nói: “Don’t you just want to give him a hug!” (Không phải là chúng ta chỉ muốn ôm anh ta sao?) (Chữ you này phải dịch là “chúng ta” mới đúng nghĩa).
Mọi người đều đồng ý là thấy vị sư này là chỉ muốn ôm anh ta. Đó chính là aura.
Vậy thì aura của bạn thế nào?
Aura có tự nhiên, chúng ta chẳng có cách nào kiếm soát hay thay đổi aura được. Nhưng vì aura đến từ bên trong ta, cho nên nếu ta có bên trong hòa ái thì ta có aura hòa ái, bên trong đang giận dữ thì aura đầy nộ khí, bên trong muốn giết người thì aura đầy sát khí, bên trong đang yêu thì aura đầy mơ mộng…
Người hay gian dối có aura gian dối, người thành thật có aura thành thật, người khiêm tốn aura khiêm tốn, kiêu căng aura kiêu căng…
Khả năng nhận biết aura của người khác thì ai cũng có, nhưng giỏi hay không là nhờ trời sinh một phần, một phần khác nhờ tập quan sát, và một phần nữa là nhờ tâm tĩnh lặng để nhậy cảm với tất cả mọi sự.
Aura là một phần lớn của thân ngữ (body language), nhưng phần lớn các lớp body language chẳng dạy một tí gì về aura cả, vì đó là phần huấn luyện trong tâm, thuộc khả năng của các trường phái tâm linh nhiều hơn.
Muốn người khác vui vẻ và gần gũi khi gặp ta, cách hay nhất là có một aura tích cực, khiêm tốn, thành thật và hòa ái. Aura tích cực làm người ta cảm thấy yêu đời và mạnh mẽ khi gần mình.
Khiêm tốn làm người ta yêu mình. Thành thật làm người ta tin mình. Hòa ái làm người ta cảm thấy gần gũi mình.
Vậy thì, ta phải có tâm tích cực, khiêm tốn, thành thật, hòa ái.
Muốn nhậy cảm để “đọc” được aura của người khác thì tập lặng im, quan sát, nghe kỹ khi nói chuyện, và tâm luôn luôn tĩnh lặng.
“Một người phụ nữ rất đẹp hầu như chẳng bao giờ để lại ấn tượng rõ ràng về bóng dáng và hình vóc trong tâm khảm: thường thì chỉ còn lại một aura của sắc màu sống động”,”
Trích dẫn Đọt chuối non - Trần Đình Hoành