Đến với thế giới với 2 bàn tay trắng. Rời khỏi thế giới cũng chỉ với 2 bàn tay trắng.
Vậy tại sao ta cứ phải bám chấp cố gắng giữ lấy cái gì đó cho riêng mình nhỉ?
Tất cả mọi thứ trên đời mình có được sau khi mình sinh ra đến bây giờ là do đâu mà mình có?
- Thân thể này là do Bố Mẹ mình mang đến đâu phải của mình
- Kiến thức này mình có là ta đã lấy hoặc nhận được từ ai đó đã dạy mình (thông qua bố mẹ, thầy cô, những người bạn, ...) mình đọc, học ở đâu đó thông qua những cuốn sách, những video, những khoá học, những người bạn, những người thầy, ....
- Thức ăn hàng ngày mình có được là do đâu? Là nhờ những người nông dân đã dành thời gian công sức để gieo trồng, rồi những thương nhân họ đem đi SX, chế biến rồi nó đến tay người tiêu dùng như mình
- Nguồn nước sạch mình uống hàng ngày là do các CTY họ SX và cung cấp cho mình dùng
- Ngôi nhà mình đang ở là do ai đầu tư, ai xây dựng, ai quản lý và vận hành
- Hệ thống điện mình đang dùng là do đâu mà có?
.......... Vân vân và mây mây, tất cả những thứ này đều là do ai đó đã phải bỏ thời gian công sức ra để làm, nên mình mới có cái để sử dụng.
Vậy cái mình có là gì? Duy nhất đó chính là Trải Nghiệm, Kinh nghiệm Sống và đến khi ra đi thứ duy nhất mình để lại đó chính là những thứ này ko gì khác cả. Vì tất cả những thứ bên ngoài khác ko phải của mình nên đều phải trả lại hết.
Vậy tại sao ta lại cứ suốt ngày mở miệng ra là của tôi, của tôi và của tôi
Cái xe này của tôi
Ngôi nhà này là của tôi
Người phụ nữ này là của tôi
Người đàn ông này là của tôi
Khoá học này là của tôi
Số tiền này là của tôi .........
Tôi Tôi Tôi - Cái tôi ở khắp mọi nơi mọi lúc nó mang lại cho ta thật nhiều cảm giác
Bám víu vào nó làm cho mình trở nên lúc nào cũng thấy áp lực, thấy lo lắng và sẽ ko bao giờ có được sự an vui và cân bằng vì nếu ta có nó thì ta vui, ta sung sướng, ta hãnh diện, ta tự hào, ... nhưng khi mất nó ta lại buồn, ta lại đau khổ.
Đức Phật đạt đến trạng thái hoàn toàn giác ngộ là do người đã bở bớt đi chứ không thêm vào. Người bỏ sự nóng giận, bỏ cuộc sống vật chất, bỏ ngôi vị Hoàng Tử, ko thù ghét oán hận bất kỳ ai, ...
Sau khóa thiền 10 ngày và sau một thời gian dài thực hiện theo khung giờ Thiền Chung, nghe pháp thoại, đọc và nghe cuốn sách Nghệ Thuật Sống đến ngày hôm nay mình mới mới ngộ ra mới AHA ra mới hiểu được cái chân lý đơn giản này.
Và cũng nhận thấy là mình đã làm được khá nhiều thứ nhưng còn rất nhiều điều mình vẫn bám chấp và chưa có làm được.
Cảm ơn người người em và đội ngũ SO đã tạo ra sân chơi tuyệt vời để Huân cũng như các anh chị em khác được trải nghiệm, được rèn luyện bản thân tốt lên mỗi ngày. Bạn có thể xem lại bài viết này của tôi:
Hãy lưu lại video bài giảng này về máy điện thoại, máy tính của mình để có thể bật nghe bất cứ khi nào có thể - Pháp Thoại Khóa Thiền Vipassana 10 Ngày của thầy S.N. Goenka