Dạy Học Với Tình Yêu Thương – Khi Học Viên Là Anh Em, Người Thân
Bạn có bao giờ cảm thấy như mình đang cố giảng giải cho một nhóm "người sao Hỏa," còn học viên thì nhìn bạn như thể bạn đang nói tiếng... alien không? Đừng lo, chuyện đó xảy ra với tất cả chúng ta. Nhưng bí quyết để kết nối với học viên, dù họ có "ngoài hành tinh" đến đâu, là hãy coi họ như... gia đình. Khi bạn nhìn học viên như anh em, người thân trong nhà, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn. Bởi vì, ai mà chẳng yêu thương gia đình của mình, đúng không? Khi bạn coi họ là người nhà, bạn sẽ khen họ như cách một người mẹ khen con mình vừa mới làm được cái gì đó hay ho. Một chút tán thưởng, một lời khích lệ, học viên sẽ cảm thấy được yêu thương, và bất ngờ, họ sẽ mở lòng hơn. Còn nếu bạn đứng trên bục giảng với cái tư thế "Tôi là giáo viên, và tôi ở trên tất cả," thì xin chia buồn, bạn đã vô tình dựng lên một "tòa tháp ngà" giữa bạn và học viên. Khi đó, học viên sẽ cảm thấy như họ đang cố trèo lên Everest mà không có dây an toàn. Không vui tí nào! Vậy nên, thay vì tự biến mình thành một đỉnh núi, hãy hạ thấp xuống, trở thành một người anh, người chị. Hãy nói chuyện với họ như nói với đứa em vừa làm rớt cái ly nhưng bạn vẫn cười nhẹ nhàng, “Không sao đâu, làm lại từ đầu nhé!” Hãy tạo ra bầu không khí thân thiện, nơi mọi người đều cảm thấy được chia sẻ, không có gì phải sợ hay căng thẳng. Còn đối với các học viên hướng nội thì sao? Haha! Đây là một bài toán thú vị! Học viên hướng nội thường ngồi im lặng, đôi khi còn khiến bạn tự hỏi liệu họ có... còn thở không? Nhưng đừng vội kết luận. Họ chỉ đang... tích cực suy nghĩ trong đầu thôi. Họ không nói ra không có nghĩa là họ không hiểu. Và với những học viên này, cách tốt nhất là bạn hãy cứ hướng ngoại hết mình. Đừng bận tâm nhiều về việc họ đang nghĩ gì (vì thật ra có khi họ cũng đang nghĩ về bữa trưa rồi). Bạn hãy chủ động, sôi nổi và giữ vững sự tập trung vào bài giảng của mình. Bạn cứ thế mà "quẩy," cứ rõ ràng, dí dỏm và giúp đỡ họ bằng trái tim nhiệt thành. Dần dần, những rào cản của họ sẽ bị tình yêu thương và sự chân thành của bạn "đập tan." Họ sẽ không còn ngại ngùng hay sợ hãi nữa, vì trong sâu thẳm, ai cũng sẽ cảm nhận được ai thương mình thật lòng. Và khi biết có người thầy đang thật sự quan tâm, học viên sẽ dần dần mở lòng, dù ban đầu có là "tượng đá" thế nào đi nữa.