Truyền đạt tri thức chính là mục tiêu chính của nghề giáo mà cộng động ta đang hướng tới, cụ thể là tiếng Việt, hay Văn hóa Việt Nam nếu có thể. Vậy câu hỏi là khi ta muốn truyền đạt tri thức này ta cần tuân theo quy luật gì?
Muốn họ Biết tri thức thì cần dựa trên cái mà họ Tin
Muốn họ Hiểu tri thức thì dựa trên cái họ Biết
Muốn họ Thấu suốt tri thức thì cần dựa trên Nghi Vấn của họ
Muốn họ thay đổi thì cần dựa trên Mong muốn của họ
Muốn họ Biết tri thức thì cần dựa trên cái mà họ Tin: vấn đề niềm tin của họ quan trọng để quyết định họ sẽ tiếp thu tri thức nhanh hay chậm, họ chọn tri thức nào để học, hay chọn ai đó để học. Là người dạy học, mình cần chuẩn bị cho họ niềm tin có lợi cho quá trình học.
VD: Học viên tin là Tiếng Việt rất khó, dẫn theo nhiều excuse và giảm khả năng tiếp thu tri thức. Thay vì hoài nghi, hãy làm rõ. Để biết cái hiểu-cái biết của họ, thì cần hỏi một cách khiêm tốn và cầu thị. Sau khi làm rõ, học viên đã biết nhiều hơn về Tiếng Việt, cách học (sơ đồ khái niệm, lịch trình phát triển, v.v) và hiểu thêm việc niềm tin có lợi sẽ giúp việc học tốt hơn.
Muốn họ Hiểu tri thức thì dựa trên cái họ Biết: Biết trước hiểu sau, học viên càng biết rõ và nhiều thì hiểu càng nhanh, càng sâu.
VD: Học viên biết nhiều từ và ý nghĩa, hoàn cảnh sử dụng thì càng hiểu khi đọc câu văn, nghe lời nói.
Muốn họ Thấu suốt tri thức thì cần dựa trên Nghi Vấn của họ: Nghi vấn của học viên chính là điểm tuôn ra, gợi nhớ, phát triển những sự hiểu biết. Trả lời, thảo luận và khuyến khích nghi vấn của học viên giúp học viên thấu suốt tri thức.
Thông qua quy tắc như trên, công việc của ta chỉ là tạo môi trường thuận lợi (giáo trình, lịch trình thời gian, động viên, mentoring) và gợi mở để học viên tự học và phát triển tri thức của họ. công việc này cần dựa trên niềm tin, sự biết, nghi vấn và mong muốn của học viên, mà ta làm rõ bằng việc hỏi một cách khiêm tốn và cầu thị.