Tôi đã từng nghĩ rằng mình đã quan tâm đến khách hàng của mình đủ nhiều và đã giúp họ hết sức rồi. Mình đã rất tận tình và hết lòng với khách hàng của mình rồi…
…Cho đến khi tôi được trải nghiệm sự cho đi thật sự từ người anh và cũng là người thầy đặc biệt của mình. Nhưng đó là trải nghiệm ở góc độ “tôi là người nhận” chứ không phải “người cho đi”.
Nghe lời khuyên của anh thầy tôi, tôi tìm mua và đọc cuốn “Người Dám Cho Đi”. Lật từng trang một, hết trang này đến trang khác, tôi như bước vào thế giới nội tâm của chính mình.
Ơ, khoan đã. Có gì sai sai ở đây ấy nhỉ.
Chắc bạn nghĩ tôi viết nhầm. Chắc bạn đang thắc mắc là đọc sách thì bước vào nội tâm của tác giả chứ sao lại bước vào nội tâm của chính mình đúng không?
Không, tôi không gõ nhầm đâu. Tôi thật sự bước vào nội tâm của chính mình đấy.
Từng bài học trong sách như những lời nhắc nhở nhẹ nhàng, gợi mở khiến tất cả những hình ảnh, ký ức từ trước đến nay của tôi với từng người khách hàng sống lại. Tôi nhớ lại cách tôi nói chuyện với họ, cách tôi đối xử với họ ra sao, tôi đã cư xử đúng hay sai, cảm xúc của tôi lúc ấy có thật sự tốt đẹp và tích cực không,…
Tôi nhận ra có lúc mình rất tệ, có lúc mình rất tốt, nhưng điều lầm tưởng lớn nhất của tôi là tôi luôn nghĩ mình đã thật sự hết lòng quan tâm đến khách hàng rồi.
Thật sự thì… tôi quan tâm đến khách hàng, giúp đỡ họ với hi vọng sẽ bán được hàng chứ không phải thật lòng quan tâm đến vấn đề, nỗi đau của họ, làm sao tôi có thể giải quyết chúng và làm sao tôi có thể mang lại hạnh phúc cho họ thông qua sản phẩm, dịch vụ của mình.
Nhưng, như vậy vẫn chưa đủ. Càng đọc tôi càng nhận ra, tôi chưa thật sự trân trọng bản thân và ý thức được giá trị của chính mình.
Ủa, gì nữa đây? Lại có gì sai sai. Đang nói về khách hàng thì “phải trân trọng khách hàng” chứ sao tự nhiên lại liên quan gì “trân trọng bản thân” ở đây????
Có đấy bạn à. Tôi đã không nhận ra rằng: bản thân tôi, sự hiện diện của tôi, thời gian của tôi, và sự quan tâm trò chuyện sẻ chia của tôi đối với khách hàng chính là món quà đặc biệt nhất mà tôi có thể dành tặng cho họ.
Chính vì không ý thức được giá trị đặc biệt ấy của mình nên tôi đã không trân trọng và bỏ qua việc làm bạn với khách hàng, không thật sự kết nối, thấu hiểu và sẻ chia với họ mà chỉ chăm chăm vào lợi nhuận và kết quả của sản phẩm, dịch vụ.
Tôi mang đến cho khách hàng kiến thức, thông tin, sự chuyển hóa, cái gì cũng trông có vẻ ổn; nhưng không có mối liên hệ sâu sắc, chân thành với khách hàng trong đó.
Đôi khi, ban đầu bạn đến với ai đó vì những gì họ có, nhưng bạn quyết định gắn bó với họ lâu hay không là vì con người của họ, vì mối liên hệ giữa bạn và họ.
Đây là trích đoạn trong sách “Người Dám Cho Đi” khiến tôi thật sự xúc động và nhận ra mình đặc biệt quan trọng như thế nào đối với khách hàng của mình: “Tôi đã học được trong những năm tháng đó, chính là cách để làm một người bạn. Là cách biết chăm sóc người khác. Là cách khiến cho người khác cảm thấy hạnh phúc về bản thân họ…Người thuyết trình tại buổi hội nghị chuyên đề ấy đã nói “Hãy thêm giá trị”. Tôi đã không có gì để thêm ngoài chính bản thân tôi. Và hình như đó mới chính là thứ vẫn còn thiếu”
Wow. Đọc tới đây thì tôi hoàn toàn choáng ngợp và xúc động vì một bài học vô cùng giản dị nhưng sâu sắc này. Đôi khi khách hàng đến với tôi chỉ bởi vì đơn giản đó là tôi, chứ không phải một người nào khác. Họ đến vì yêu quý tôi, tin tưởng tôi và muốn được có mối liên hệ với tôi, muốn được tôi giúp đỡ. Và…tôi đã không ít lần phụ lòng những người khách hàng của mình. Tôi đã vô tình khiến họ thất vọng, thậm chí là tổn thương, chỉ vì tôi đã không biết trân trọng bản thân mình, không gói ghém những giá trị đặc biệt ấy thành một món quà yêu thương để trao tặng cho khách hàng của mình.
Tôi thật sự rất buồn vì những sai lầm của mình ngày xưa.
Lẽ ra tôi phải hiểu rằng: Mình may mắn có cơ hội được giúp khách hàng của mình hạnh phúc hơn, giúp họ được quan tâm chia sẻ nhiều hơn, được chuyển hóa, được thành công hơn. Đó là một đặc ân của sự cho đi, chứ không phải một thương vụ bán hàng béo bở. Cuộc sống của khách hàng sẽ trở nên tốt hơn vì sự góp phần của tôi, và đó mới thật sự là điều khiến tôi hạnh phúc, thành công trong công việc của mình.
Tôi biết ơn những người khách hàng đã bao dung, thông cảm, chấp nhận “phiên bản cũ đầy vô minh của tôi”. Biết ơn họ đã ở lại, tiếp tục đồng hành, vẫn tin tưởng và gắn bó với tôi, bỏ qua và tha thứ cho tôi dù tôi đã không thể cho họ nhiều hơn vì tầm nhìn hạn hẹp của mình trước đây.
Tôi chỉ biết học hỏi, sửa sai, cải thiện và không ngừng nâng cấp bản thân, sản phẩm, dịch vụ của mình để sau này có thể đem lại cho những người khách hàng mới nhiều giá trị hơn bởi vì tôi trở nên giá trị hơn. Tôi cũng sẽ tìm cách để bù đắp lại cho những người khách hàng cũ của mình. Họ xứng đáng được nhận nhiều hơn.
Biết ơn tất cả các anh chị em đã cùng học, cùng chia sẻ và dạy cho tôi bài học về sự cho đi và tình yêu thương vô vị lợi. Biết ơn anh thầy đã động viên tôi viết bài post này để chia sẻ cùng mọi người.
Nguyện cho những điều chúng ta cho đi đều đong đầy yêu thương, giá trị và hạnh phúc.
❤️❤️❤️❤️❤️