Nếu ai chưa từng tham dự một khoá thiền trực tiếp bao giờ thì rất rất nên thử một lần. Vì trong một khoá thiền tập trung ta có đủ mọi điều kiện như im lặng tuyệt đối, tập trung tuyệt đối, các bước hướng dẫn rành mạch đầy đủ, có động lực để aditthana, có lượng thời gian đủ nhiều để thâm nhập vào tầng vô thức … tất cả sẽ giúp cho một thiền sinh bắt đầu cảm nhận được sự vận hành của Dhamma mà ở nhà hay khoá online không có được.
Thực sự ai đã nhận được nhiều lợi ích thiết thực từ Dhamma, người ấy chắc chắn mong muốn những người khác hãy đến để hưởng được lợi ích như vậy, và em cũng thế. Những người lợi trí đừng chần chừ nữa. Những người đang chịu những điều kiện đau khổ hãy đến, để học cách sống an lạc thực sự, những người có Phước đến để tiếp tục gìn giữ Phước của mình.
T3/2023 là em tròn 1 năm kinh nghiệm với Vipassana, Những gì em nhận được trong 1 năm không cao siêu, bí ẩn, màu nhiệm, mà chỉ là những lợi ích vô cùng thiết thực, bao trùm toàn thể các vấn đề của đời sống, để em hiểu đúng là có một cuộc sống khác mà người ta bình an thực sự không lệ thuộc vào bất cứ thứ gì ở trên đời. Những gì em có được, em kể sơ sơ ở đây, mong mọi người cũng được hưởng lợi ích như vậy và hơn thế nữa.
Đầu tiên là CHUYỆN ĂN thì em nói rồi, giờ em được hưởng trạng thái gần như không xuất hiện cảm giác đói, mất hẳn tình trạng đến giờ ăn đói hoa mắt, run tay run chân, đến giờ thì đi ăn, ăn no quá cũng không được, thân nó cảnh báo cảm giác, tâm nó nhận biết, nên muốn ăn dư thừa cũng khó. Nhờ vậy mà giảm hôn trầm, thân thể nhẹ, đường tiêu hoá tốt. Mà giờ ăn gì cũng được, tự nhiên tâm không còn muốn nói chuyện khen chê đồ ăn nữa, cứ cái gì trước mặt thì ăn thôi.
CHUYỆN NGỦ em cũng nói rồi, giờ gần như không xuất hiện cảm giác buồn ngủ, mắt không bao giờ cay, không ngáp vặt trong ngày, đến giờ thì đi ngủ vậy thôi, không buồn ngủ nhưng nằm xuống quan sát hơi thở vài phút là yên lặng đi vào giấc ngủ rất nhanh, thức dậy là tỉnh hẳn, mắt linh hoạt như người chưa từng qua giấc ngủ nhất là giờ trưa, trưa ngủ rất ngắn, chỉ khoảng 15 -30 phút, thậm chí nhiều lần chỉ cần 10 phút mà khỏe mạnh, người không ù lì, mặt không chảy xệ, mắt không mờ đục, giọng nói không bị khàn đặc, mặt không có ngu ngu
GẶP CHUYỆN BẤT NHƯ Ý như khi gặp một người khác nói điều gì đó bất thiện, ngay lập tức có một cảm giác ở trên thân, thường là trong não có một cái giật, hoặc một cái giật ở trong tim, hoặc run ở tay, ở chân … nhưng nhờ nhận biết được cảm giác nên tâm sẽ bị giao động một quãng ngắn, kiểu như sẽ có một vài suy nghĩ bất thiện khởi lên, nhưng ngay sau đó giao động này giảm dần và ngừng hẳn. Có vài lần chỉ cảm giác khởi lên một cái nháy duy nhất, và tâm toàn không không truy cứu, không phân tích, không cần tìm sự công bằng, không cần sự phân bua, nó phẳng lặng ngay sau đó như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cách kiểm chứng một sankhara thực sự đã anicca thật hay chưa, đơn giản là em lật lại suy nghĩ về người ấy, nếu tâm không còn xuất hiện những câu hỏi chất vấn gì hết, nó không có vọng tưởng về nội dung đã qua, thì thực sự vấn đề đã anicca thật. Còn nếu khởi lên phân tích, giãi bày dù chỉ là một câu, thì chắc chắn là chưa anicca. Ngày xưa cũng gặp chuyện tương tự, mặc dù mình im lặng nhưng trong tâm là cả sự THIÊU ĐỐT. Giờ đã hoàn toàn thay đổi.
VÔ NGÃ: Khi một tâm bất thiện khởi lên và bị bắt gặp ngay tức thì, đúng là mình không muốn phát sinh suy nghĩ này hay lời nói bất thiện này, nhưng nó đã nghĩ vậy, nó đã nhanh chóng thốt ra lời nói vậy, tự nhiên em thấy nó từ đâu đó chạy ra, và nó diễn biến quá mau lẹ tới mức vượt qua khả năng ngăn chặn của chính bản thân mình. Oh, giờ thì em mới hiểu, bản chất của tâm là vậy, nó hoạt động dựa trên một lập trình có sẵn, nó chỉ hoạt động dựa trên quy luật tự nhiên của chính nó, nó không chịu sự chi phối của bất kỳ ai, mà khi bản chất của tâm là vậy, thì mình sao người khác vậy, làm gì có cái đứa nào tên thế này ở đây mà quyết định chuyện này chuyện kia. Nhờ hiểu biết như vậy, tự nhiên sự mặc cảm tội lỗi được mất đi, nhưng không phải vô cảm, mà mình biết tâm mình vậy là còn cấu uế, chỉ còn cách là tu tập để diệt trừ mà thôi.
Cảm nhận rõ ràng SỰ ĐỐT CHÁY CỦA LỜI NÓI, một cảm giác nhiệt não sẽ xuất hiện, tự nhiên không còn nhu cầu giao tiếp nhiều nữa, đặc biệt là chuyện phiếm hay nói dư thừa. Thậm chí nghe Kinh không đúng thời điểm cũng rất nhiệt não, bởi vùng ngôn ngữ cần phải hoạt động. Từ ngày Vipassana, lúc nào nghe Kinh là lúc em cần ngồi im, tập trung cao độ thì mới nghe được. Tự nhiên mấy cái như nghe tin, nghe nhạc, xem phim thì nhiệt não khủng khiếp, nên nó tự từ bỏ chứ không cần “giữ giới”, mà tâm nó tự giữ cho chính sự bình an của nó. Ngồi trước màn hình TV mà mắt, tai nó tự phòng ngự chứ không cần phải tác ý. Đức Phật nói trong một bài kinh trường bộ hay Trung bộ có nội dung: là khi nào ngôn ngữ đóng lại thì khi ấy mới nhập được sơ thiền. Chuyện phiếm tưởng vô thưởng vô phạt mà nó chặn đường phát triển tâm linh của chúng ta ghê gớm.
Còn chuyện suy nghĩ về tương lai hay quá khứ, đúng là đã giảm rất nhiều, chỉ khi nào sankhara về tâm nó trồi lên khi gặp sự kiện nào đó, còn bình thường nó suy nghĩ về Pháp. Mỗi khi nó ngồi tính toán “kế hoạch” cho tương lai thực rất mệt. Rồi em nhận ra một điều, chức năng “tưởng tượng” hay gọi hay ho là khả năng sáng tạo của tâm là chức năng của sanna. Vào đúng thời điểm thực tế, nó sẽ căn cứ vào tất cả những gì dữ kiện nó có + khả năng tưởng tưởng của nó, nó sẽ ra được quyết định đầy đủ cho tình huống thực tế, vậy nên mọi sự suy nghĩ hôm nay có thể sẽ trở nên lỗi thời. Vậy nghĩ trước mà làm gì, cần tin tưởng khả năng vô tận của sanna, đừng sợ nó “không nhớ” mà cần note lại hay ngồi mà suy nghĩ. Thằng sanna nó giỏi hơn mình nghĩ nhiều. Vậy nên từ đó em bỏ chuyện “nghĩ trước”. Tự nhiên thấy mỗi ngày trôi qua thật bình yên.
CUỘC SỐNG PHI THỜI là có thật. Nhờ Vipassana giờ em sống ngày nào cũng như ngày nào, không cần chạy theo ngày tháng. Ngày lễ chẳng có gì thực sự ý nghĩa. Tuổi tác cũng không làm nên lỗi sợ. Nếu giờ sống 1 năm cũng vậy, mà sống 10 năm cũng vậy. Đây là một tiến trình mình không có ngăn được, nó cứ trôi chảy. Chẳng cần đặt bất kỳ mục tiêu gì. Chẳng cần sự thành đạt. Chẳng cần vội vã vì ngày tháng. Quan trọng là mình sống ngày nào, tu tập ngày đó. Tự nhiên với tư duy này, cuộc sống hạ được bao nhiêu gánh nặng, kiểu như phải thành đạt trước bao nhiêu tuổi, tuổi này chưa làm được cái gì, tuổi già thì mất hết cơ hội rồi còn đâu … mọi khái niệm thời gian không còn áp lực lên cuộc sống nữa.
4 THÁNH ĐẾ: đúng là khi mình còn muốn phản ứng lại một điều gì đó, với một ai đó, thì tâm mình giao động, tâm người đó giao động, một sự nhiệt não hiện diện rõ, đó chính là khổ và nguyên nhân của khổ. Khổ quá chứ còn gì nữa. Ngồi thiền mà vọng tưởng nó đốt cháy tới mức mệt không thở được, không khổ còn là gì. Sau này em nhận ra, chỉ cần ngừng nói lại, ngừng trả lời lại, đừng cố gắng nghe chuyện không đáng nghe, đừng cho mình cơ hội nói lời vô nghĩa, đừng cố gắng giải thích, tranh biện bất kỳ chuyện gì dù đó là Pháp đi nữa, tranh luận bản chất sâu tận trong tâm vẫn là gốc của sân, ngừng lại sự phản ứng thì mọi chuyện không có cơ hội diễn tiến, không có sự đôi co gì hết, tâm không có giao động, vậy là khổ diệt, nó diệt thật ở thực tế chứ không phải lý thuyết, chỉ một vài phút sau mọi thứ sẽ yên lắng trở lại. Mà khi mình ngồi quan sát cảm giác trên thân khi nghe người khác nói mà mình không phản ứng, mọi chuyện chấm dứt rất nhanh, đó là con đường diệt khổ.
À, còn chuyện nữa rất là hay ho, đó chính là khả năng đối diện với cái ĐAU, cái MỆT, cái ỐM của cơ thể. Đúng là có sự tách biệt những thứ đau mệt trên thân với tâm thật. Sự luyện tập nó đã đi vào đời sống. Giờ em có đau nhừ người do thời tiết đi nữa thì việc đó là một góc riêng, nhưng em theo dõi thì thấy tâm nó vẫn tỉnh táo, không gà gật buồn ngủ, không uể oải, mặc dù thân nặng, đau, mỏi toàn bộ. Giờ ốm là chuyện của ốm, mọi thứ từ lịch trình sinh hoạt, làm việc vẫn diễn tiến như bình thường, việc chữa trị ốm là thủ tục, cứ vậy mà làm. Có nhiều đêm đau người em gần như thức nguyên đêm, ngủ chập chờn nhưng tâm hoàn toàn hướng đến cảm giác, ngày hôm sau thức dậy như ngày bình thường, đúng giờ và không có sự uể oải trong tâm. Nó đã có sự tách biệt giữa cái đau mệt trên thân và không có sự rã rượi trong tâm.
Còn nhiều lợi ích lắm lắm, kiểu như giờ mình sống bình thản không còn cần tìm kiếm một chỗ dựa là một người nào nữa, không sợ tuổi già, không sợ sự khen chê, không cần sở hữu tài sản, không sợ sự mất mát tài sản, không sợ bị thất thoát trong công việc, không nói lời bất thiện hay sai sự thật được nữa. Khả năng vượt qua sự chán nản những việc khó tốt hơn rất nhiều. Kiểu như “cứ làm thôi”, hoặc “phải bình tâm”, “cứ tuần tự mà làm”, vậy là sự chán nản sẽ qua.
Vipassana làm thay đổi khuôn mẫu thói quen thực sự. Lợi ích thực sự. Hiện tại lạc trú là có thật. Cuộc sống phi thời là có thật.
Các khoá thiền vẫn có ở đó, lợi ích ở kiếp này, ở chính những ngày tháng sống hiện tại này, rất nhanh chóng ta được hưởng lợi ích, và lợi ích ở những kiếp sau.
Trước khi chưa tham gia một khoá thiền, nhiều người nghĩ ta còn phải làm cái này cái kia. Nhưng sau khi tham dự khoá thiền, thì người ấy biết toàn bộ sự nghiệp của kiếp này và những kiếp sau đều là con đường này. Cho đến ngày giải thoát thì mọi nỗ lực trong đời sống thế gian đều là những điều vô nghĩa.
Đây là link đăng ký khoá thiền mà em đã nhận được quá nhiều lợi lạc: