Sáng nay ngồi nghe câu hỏi của em Lanh và những chia sẻ của các bạn khiến tôi bắt đầu lục lại quá khứ và nhận ra rằng (Cũng muốn bật míc chia sẻ cùng mọi người lắm mà sáng nay cảm cúm nước mắt nước mũi cứ ròng ròng nên không tiện nói). Tôi bèn viết bài để đóng góp cùng cả nhà mình hôm nay:
Tôi đã có những giai đoạn luôn tự hỏi mình "Hạnh phúc là gì?" rồi tự đưa ra cho mình những định nghĩa hay tiêu chí về hạnh phúc tại các thời điểm khác nhau là vô cùng khác nhau.
Hồi bé tôi chỉ cần được ở bên mẹ, được đi học mỗi ngày với tôi như vậy là đủ.
Lúc tôi thi trượt đại học thì thời khắc năm sau tôi nhận được giấy trúng tuyển đại học với tôi là niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Lúc tôi có công việc đầu tiên sau khi ra trường tôi cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Rồi khi có gia đình, mỗi khi nhìn con khôn lớn từng ngày, nhìn cách chồng tôi chăm sóc cho chúng cũng đủ làm tôi cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng rồi tôi tự nhận ra rằng tất cả những điều giúp tôi có cảm giác hạnh phúc đó đều đến từ những điều tôi mong ước và đôi khi nó là những thứ không phải chính bản thân tôi điều khiển hay quyết định được. Rồi tôi nhận ra rằng khi tâm tôi tĩnh lại, tôi cảm thấy bằng lòng với những gì tôi đang có thì đó chính là lúc mà tôi cảm nhận sự hạnh phúc mạnh mẽ nhất.
Và từ đó tôi cũng nhận ra rằng chỉ có niềm hạnh phúc đến từ bên trong tôi mới giúp tôi luôn cảm thấy bình an và nó thực sự là thứ hạnh phúc bền vững. Còn khi tôi mong chờ một điều gì đó từ bên ngoài để giúp tôi hạnh phúc thì đó thực sự là một cảm giác vô cùng mong manh.
𝑪𝒐̀𝒏 𝒃𝒂̣𝒏 𝒕𝒉𝒊̀ 𝒔𝒂𝒐? 𝑩𝒂̣𝒏 𝒄𝒐́ 𝒌𝒉𝒊 𝒏𝒂̀𝒐 𝒕𝒖̛̣ đ𝒂̣̆𝒕 𝒄𝒂̂𝒖 𝒉𝒐̉𝒊 𝒗𝒂̀ đ𝒊 𝒕𝒊̀𝒎 𝒉𝒂̣𝒏𝒉 𝒑𝒉𝒖́𝒄 𝒈𝒊𝒐̂́𝒏𝒈 𝒏𝒉𝒖̛ 𝒕𝒐̂𝒊 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈.