Câu chuyện: ƯỚC MƠ LÀ CÔ GIÁO VÀ THI ĐẠI HỌC LẦN 2 SAU 7 NĂM
Là một cô gái lớn lên trên mảnh đất quê lúa Thái Bình, tôi ấp ôm mơ ước trở thành một giáo viên để truyền kiến thức, truyền lửa cho lớp lớp các em học sinh, mơ ước ấy cứ ngày một lớn dần và nó được trộm thực hiện khi tôi còn ngồi trên ghế nhà trường: tôi học đến đâu thực hành đến đó, cứ làm đi làm lại bài rồi tổng quát lại kiến thức thành các dạng đơn giản dễ hiểu rồi dạy lại cho các bạn chưa hiểu (tôi là lớp phó học tập, rồi lớp trưởng, bí thư đoàn TN) từ đó tôi lại càng chắc kiến thức hơn. Thầy cô bạn bè tin tưởng và phần nhiều là yêu quý tôi, tôi hạnh phúc đi qua những ngày tuổi thơ đó Tôi chọn khối A (Toán, Lý, Hóa) để thi ĐH nhưng tôi chỉ học tốt Toán và Hóa; môn Lý tôi học kém nhưng cũng chỉ mơ hồ nhận ra điều đó nên vẫn quyết định thi khối A. Kết quả là tôi trượt Đại học năm đầu tiên (năm 2000), tôi thật sự buồn và ko biết dấu mặt vào đâu, bạn bè đỗ đạt cao còn mình mang tiếng học giỏi mà chỉ đỗ Cao đẳng, tôi ko dám ở nhà để thi lại vào năm sau nên quyết định học Cao đẳng. Cuộc sống trôi đi, tôi ra trường, đc chú xin việc làm cho, rồi lấy chồng, sinh con ... nhưng năm nào cũng vậy, cứ đến ngày thi ĐH là tôi lại bồn chồn thắc thỏm, lại buồn, cảm thấy tội lỗi khi mình ko đỗ ĐH; lúc con tôi được 15 tháng (năm 2007) tôi quyết định phải thi lại ĐH với lý do: - Phải chứng minh năng lực, mình học giỏi thật sự (để mình không bị cắn dứt) - Muốn dạy con, mong con đỗ đạt thì mình pải làm gương trước - Có cơ hội hay đổi cuốc sống nếu có bằng ĐH VÀ ĐIỀU KỲ DIỆU ĐÃ ĐẾN Tôi bắt đầu với môn kém nhất (Lý), tôi mua quyển sách 27 bộ đề Toán Lý Hóa về làm, làm tất các các bài phần cơ của môn Lý, ban đầu tôi ko nhớ, phải lấy sách giáo khoa lớp 9, lớp 10 ra để đọc lại, giải từng tý từng tý một, rồi mọi thứ vỡ ra, làm đi làm lại khiến ko những hiểu chắc, hiểu sâu kiến thức mà còn làm các bài sau với tốc độ nhanh hơn gấp nhiều lần, hy vọng lóe lên, tôi xin nghỉ làm 1 tháng ko lương để tập trung ôn thi Vậy là, Bước 1 tôi có NIỀM TIN là mình có thể đỗ đại học, tôi thường xuyên tưởng tượng ra viễn cảnh đó (ánh mắt nụ cười đầy tự hào của bố mẹ, của chồng, của con, và của chính mình)