Trưởng thành chính là như vậy, là hành trình dài của hai chữ "tự mình." Khi còn nhỏ, ta luôn có sự che chở từ gia đình, những cái ôm an ủi mỗi khi gặp khó khăn. Nhưng rồi có một ngày, ta phải tự bước đi, tự đối diện với mọi buồn tủi, không còn ai dọn sẵn con đường hay đỡ lấy khi ta ngã. Làm người lớn chính là học cách đứng vững, không còn dựa dẫm vào ai mà vẫn phải mạnh mẽ đón nhận những sóng gió của cuộc đời. Đó là sự cô đơn ngấm ngầm mà không phải lúc nào cũng có thể chia sẻ, nhưng cũng là động...