🎫Bài Viết Đã Thay Đổi Đời Tui (Và tiếp theo là các anh em..)
Đây chính xác là bài viết đã thay đổi cuộc đời tui 180 độ theo nghĩa đen, và có một câu chuyện dài phía sau bài viết này. Hôm nay tui muốn chia sẻ lại cho anh em bài học lớn tui đã được học, lý giải luôn cho việc vì sao tui rất tâm huyết với cộng đồng này, luôn cố gắng kết nối và mở ra nhiều cuộc nói chuyện mới cho tất cả anh em nhà mình.
  • Nếu như các anh em đang tích cực hoạt động, hãy đọc bài này. Anh em sẽ hành động mạnh mẽ hơn và kiên trì hơn.
  • Nếu anh em đang cố gắng "thử" tương tác, sinh hoạt để hòa nhập cộng đồng. Bài viết này sẽ biến các anh em thành con người khác.
  • Nếu anh em đang tàu ngầm, bài này sẽ kéo anh em nổi lên. Xuất hiện và kết nối với mọi người.
  • Còn nếu anh em đọc xong bài này, vẫn muốn im ỉm, thầm lặng. Tui khuyên anh em nên rời nhóm vì có ở lại cũng chỉ mất thời gian của mình thôi, thậm chí còn hại cho mình đó.
(Vì mình có cảm giác là mình cũng có tinh thần học tập tiến lên nhưng thực tế chỉ là tự lừa dối bản thân, khi tham gia vào cộng đồng mình không hề hoạt động. Như thế tự mình đóng lại các cơ hội tiến bộ của mình trong tương lai luôn)
Bài viết này sẽ dài hơn các bài viết khác một xíu xiu. Nếu anh em đọc hết thì nhớ tự thưởng cho mình tràng pháo tay cùng comment "Đã đọc hết" nhé. (người đọc lướt rồi vội comment không thể thấy được đoạn này). Mình xác nhận cho sự tiến bộ trong kiên nhẫn và tập trung của mình nhé!
----------
Quay trở lại những năm 2015, đó là lúc tui đang ngập ngụa trong công việc tay chân với Hoa Sơn Tửu Lầu, quán nhậu kiếm hiệp đầu tiên tại Việt Nam (theo như tui quảng cáo ở thời điểm đó). Và câu chuyện chẳng có gì hấp dẫn nếu như lúc đó tui làm ăn suôn sẻ.
Thời điểm đó, quán đã lỗ 8 tháng liên tục. Ban đầu có 3 anh em cùng nhau chung tiền để làm, thì 1 người đòi rút vốn vì thấy lỗ quá. Một đứa kia thì gia đình cũng không ủng hộ do thấy cực quá và không ra tiền, mà còn đi về khuya muộn.
Tui lúc đó cũng không được sự ủng hộ của gia đình nữa, vì lỗ nhiều tháng. Trong khi bạn bè trang lứa thì vào thực tập ngân hàng, làm công ty này kia. Tui thì vẫn ở đó với cái quán nhậu bé xíu lề đường, không biết tương lai thế nào.
Tối nào tui cũng ngồi nghĩ có nên "nghe lời người khác" và đóng cửa không...
Thời điểm đó, một ngày ngủ có 4 tiếng. Xong rồi đi chợ xa ở Bình Điền, rồi phụ bếp, bưng bê đọc món. Hôm nào thiếu người thì mình rửa bát luôn, phục vụ luôn, giữ xe luôn...Làm hết...
Khi mà mọi thứ dần đi vào ngõ cụt, tiền cạn sạch trong túi không còn đủ tiền ăn cơm. Tui thực sự nghĩ đến việc đóng cửa, kiếm cái khác để làm. Thật là khác hẳn so với tâm thế lúc đầu mở cửa.
Đó là một ngày trời mưa, và có một bạn nữ tự dưng phi thẳng vào quán để trú mưa.
Đúng thế, chỉ đơn giản là trú mưa thôi. Không phải do muốn ăn uống gì, có ai đi vào quán nhậu một mình để ăn đâu, đúng không?
Nhưng vì lịch sự nên bạn ấy đã gọi 1 dĩa cơm chiên (ngoài này là cơm rang á)
Bạn ấy đã cười ngoác hết cả miệng khi nhìn quyển menu của quán. Lúc đó gọi là "Ẩm Thực Chân Kinh" tui làm giống như cuốn bí kíp trong kiếm hiệp á. Và các món ăn trong đó cũng toàn là các chiêu thức võ công độc bá thiên hạ trong kiếm hiệp Kim Dung.
Ví dụ như: Tịch tà kiếm phổ là xúc xích nướng,... Anh em nào đọc kiếm hiệp sẽ hiểu ha
Trong lúc chờ đợi bếp làm đồ ăn, thấy bạn ấy ngồi 1 mình nên tui mới ra hỏi thăm. Tính tình mình xởi lởi nhiều chuyện đó giờ, thấy khách buồn mình phải ra nhiệt tình liền (dù không biết quán mở được mấy ngày nữa).
Tui hỏi bạn ấy sao lại đi một mình thế, vì ít khi thấy ai vào quán một mình. Thì bạn ấy mới bảo là trú mưa. Oke tui biết lý do rồi nên không bất ngờ gì lắm. Chỉ có điều tui bất ngờ là bạn ấy hỏi tui nhiều hơn tui hỏi. Bạn ấy hỏi quán sao tên là Hoa Sơn Tửu Lầu.
Tui kể về câu chuyện kiếm hiệp Kim Dung, Hoa Sơn là ngọn núi thẳng đứng, không có đường lên và là ngọn núi cao nhất trong 5 ngọn núi, hình thù như bàn tay chọc từ dưới lên thẳng trên mây. Chỉ có bậc cao thủ thượng thừa mới có thể lên được Hoa Sơn. Thì ở dưới chân ngọn núi đó, có một quán rượu nhỏ dành cho các anh hùng kiếm hiệp luận tửu. Gọi là Hoa Sơn Tửu Lầu.
Tui còn là fan hâm mộ của Lệnh Hồ Xung nữa, về khoản kết giao, đàn hát âm nhạc là tui rất đam mê. Nên Hoa Sơn cũng là lẽ đó do Lệnh Hồ Thiếu Hiệp là Đại đệ tử của phái Hoa Sơn.
Tui kể đến đâu, bạn ấy há hốc ồ à đến đó. Câu chuyện đi xa đến nỗi dĩa cơm bê ra chưa ăn miếng nào sắp nguội đến nơi.
Bạn ấy hỏi tên từng món trong menu nghĩa là gì, sao lại đặt như thế. Mỗi món tui đều có câu chuyện cho nó, khách nào nghe giải thích cũng rất trầm trồ khoái chí.
Rồi bạn ấy hỏi sao lại mặc đồ trông dị thế kia, nhiều lắm. Rất nhiều câu hỏi. Tui vui vẻ trả lời hết luôn.
Trời tạnh mưa, bạn ấy vẫn hỏi tiếp cho đến khi khách vào hơi đông đông (nhưng thiếu người) tui phải bỏ đi phụ bếp sau khi chào bái biệt bạn ấy.
Chuyện cũng bình thường, mình thấy vui vì có người lắng nghe mình, ước mơ có một tửu quán sau rừng trúc dành cho các anh em tách biệt thế giới căng thẳng sau những giờ làm việc, cuộc sống mệt mỏi.
Thế là kết thúc ngày hôm đó.
...
Một ngày sau, khi tui đến quán để mở cửa. Trước quán tui bu đông đen!
Tính tình nhiều chuyện tui lập tức phi vào xem thử có ai đánh nhau hay đụng xe hay sao mà đông dữ vậy. Tui thấy không có gì cả, chỉ là mọi người đang đứng chờ trước quán tui...
Ủa gì vậy, là sao?
Tui phải hỏi lại từng người là anh chị đang chờ cái gì vậy?
Thì người ta nói là: "Chờ quán mở cửa"
Thôi xong, mở cửa gấp gấp cho khách dzô thôi. Và vấn đề là không đủ chỗ ngồi khi khách thì cứ đến liên tục. Hôm đó tui không biết phải xin lỗi biết bao nhiêu khách hàng vì không còn chỗ nữa cơ.
Mãi về sau này, có nhiều người khách từ nước ngoài về và nói về Việt Nam nhất định phải ghé xem thử nơi này có gì hay mà mọi người đồn tai nhau nhiều đến thế. Thậm chí một số bậc lão làng như nhà Kim Dung Học: Vũ Đức Sao Biển cũng từng ghé quán tui (tui nghe anh em chí cốt kể lại, hôm đó tui không chìa mặt ra do túi bụi trong bếp).
Và ngày hôm đó cũng đã là ngày trở thành bước ngoặt cuộc đời của tui đến bây giờ luôn. Trải nghiệm làm chủ, thành công, thất bại, đa ngành, tinh thần dám thử, dám tiến lên...Mọi thứ đều là kết quả của bước ngoặt ngày hôm ấy.
Và tất cả chỉ với một bài viết thôi. Đó chính là bài viết này:
Đúng thế, bạn ấy là một nhà báo trẻ. Và bạn ấy đã có cảm hứng sau những chia sẻ câu chuyện của tui, và mang nó lên báo.
Sau bài báo đó, nhiều phóng viên khác tiếp tục liên hệ tui để viết về đề tài này. Ở các góc độ khác như Kenh14, Soha,... Về sau này VTV cũng đến và quay hình. Nhiều lắm. Có cả báo nước ngoài nữa.
Khi làm việc với VBL là đơn vị chủ quản của Heineken, Tiger, Larue, Strongbow,... Họ còn mang case quán tui đi thi ở Sing và thắng giải Top Outlet ấn tượng nữa...
Càng kể, thì ký ức càng ùa về. Tui có thể kể đến sáng những năm tháng đó luôn. Nhưng đó không phải là chủ đề chính của bài viết này, nên thôi để dịp khác.
Điều quan trọng nhất, bài học lớn nhất mà tui học được ở đây đó chính là sức mạnh thật sự của sự kết nối. Nếu ngày hôm đó tui sống như nhiều anh em đang sống ở đây: Tàu ngầm, hướng nội, lowkey,...
Thì chắc chắn đời tui đã đi theo một hướng khác, rất khác. Sẽ không có một Thông Phan phiên bản hiện tại để chia sẻ những điều hay ho cho cả nhà mình.
Và quan trọng hơn, đó không phải là lần đầu tiên tui chủ động kết nối và nói chuyện với khách hàng, với mọi người. Đã có nhiều cuộc nói chuyện trước đó, chỉ kết thúc bằng những nụ cười chứ không phải cuộc nói chuyện nào cũng có thể tạo ra phép màu như thế.
Nhưng nếu chúng ta không giữ một tâm thế "sẵn lòng kết nối" và kiên trì với điều đó. Sẽ không có một cánh cửa thần kỳ nào mở ra cho chúng ta cả. Anh em có thể gặp 100 người, 1000 người. Tất cả đều chỉ dừng lại ở sự quen biết, xã giao. Không có nghĩa người thứ 101, 1001 không làm cho anh em đạt được phép màu của đời mình.
Những người thay đổi vận mệnh của anh em, của chúng ta đang đi bộ lững thững ngoài kia kìa. Vấn đề là chúng ta không thể biết được họ là ai đang ẩn trong đám đông kia. Cách duy nhất để tìm ra được họ là sống thật với chính mình, sẵn lòng kết nối và chia sẻ. Cùng với sự kiên trì, rồi họ sẽ xuất hiện.
Và điều kỳ diệu x2 nữa đó là sau khi họ xuất hiện, họ sẽ kéo tiếp theo nhiều người tương tự họ đi theo. Đó chính là lúc mà cuộc sống chúng ta thực sự sang trang, một chương mới sáng rực trong đời ta sẽ mở ra.
Tui chính là nhân chứng sống cho phép màu kỳ diệu này, người tiếp theo sẽ làm một vài một số trong số các anh em đang đọc bài viết này, ở đây. Còn là ai thì tui không biết, cái đó anh em tự quyết đời mình.
Cái duy nhất tui muốn chia sẻ đó là:
  • Hãy sống thật với bản thân, và là chính mình
  • Hãy luôn ở tâm thế sẵn sàng kết nối và giúp đỡ
  • Quan trọng nhất, hãy kiên trì và làm nó đúng-đủ-đều
Tui chờ anh em ở vạch đích, chỗ khúc cua ngoặt của cuộc đời á. Đúng rồi, ngay chỗ đó đó, mình sẽ gặp nhau và đi tiếp với nhau.
-----------
Bài thì dài, nhưng tâm tư tình cảm là có thật, bớt vài từ, cắt vài đoạn thì lại không còn là chính mình nên anh em nào mà đọc hết được đến đây, tui rất cảm ơn anh em. Mong anh em có được những suy ngẫm thú vị cho bản thân mình qua bài viết này. Đó là điều tui muốn gửi gắm và tâm tình cùng anh em.
Vậy anh em sẽ làm gì tiếp theo?
Sẽ cho bản thân mình một cơ hội tiến lên mạnh mẽ về phía trước hay sẽ chọn cách "để xem, để từ từ..." ???
86
161 comments
Thông Phan
6
🎫Bài Viết Đã Thay Đổi Đời Tui (Và tiếp theo là các anh em..)
The New Rich (Free)
skool.com/thenewrich
The New Rich, cộng đồng phát triển công việc kinh doanh giúp bạn đạt được Hạnh Phúc - Thịnh Vượng - Tự Do thông qua đòn bẩy Social Media.
Leaderboard (30-day)
powered by